
Có Khi Nào
~ Thiền Sư Thích Thông Hội ~
Có khi nào ta giật mình ngoảnh lại
Một cuộc đời, thoáng mắt mấy mươi năm
Ta là ai, bây giờ hay thủa ấy?
Mà buồn vui hắt bóng những đêm nằm
Có khi nào, chợt quay về nhìn lại
Nghe trong ta tiếng ai đó thầm thì
Và bỗng nhiên, ta lặng người thấu rõ
Từ lâu rồi, mê mãi với nguồn si
Có khi nào, ta cười ra nước mắt
Vì dại khờ đeo đuổi bóng mây tan
Vì ai đây, mà mê mờ nắm bắt
Thật và hư, để lỡ nhịp cung đàn
Có khi nào, chợt giật mình tỉnh giấc,
Cơn mộng dài đắm đuối suốt bao năm.
Là ảo hư mà điên cuồng chấp thật,
Thềm “Trăng Xưa” lỗi hẹn biết bao lần!
Có khi nào, ta lắng lòng nhìn lại
Những xôn xao và những tiếng thì thầm
Và ta chợt đi vào giây phút ấy
Hội ngộ “Người” từng hẹn thủa xa xăm.
Ta đã về, chỉ một lần hội ngộ,
Cái Vô Cùng, không thỉ cũng không chung.
Nắng ấm mùa Xuân, đất trời mở ngỏ
Dù chông gai, cũng mặc sức vẫy vùng!
Chỉ một lần, bây giờ mà mãi mãi,
Tâm thênh thang đùa với cuộc Vô Thường.
Đến và đi, đâu còn gì ngăn ngại,
Đón đưa người, về bến Giác, nguồn Chơn.